Cũng may Huyền Mặc linh kiếm cũng không có ý định thoát khỏi bọn hắn, rời khỏi sơn môn không bao lâu thì đã lại quay về tay Trần Cảnh Vận, thái độ như ‘lão tử muốn theo ngươi, căn bản không cần nghe ý tứ của bất kỳ kẻ nào’.
Trần Đạo Viễn bất đắc dĩ, đành phải dặn dò: "Đã bảo kiếm có linh, nếu khăng khăng như thế thì con cứ tạm thời cất kỹ nó đi, lúc về thì hẳn bẩm báo gia gia con. Nhớ kỹ, không phải vạn bất đắc dĩ thì chớ có tuỳ tiện vận dụng.”
“Vâng, Tứ thúc.”
Trần Cảnh Vận cẩn thận từng li từng tí nâng Huyền Mặc linh kiếm, muốn thu vào nhẫn trữ vật, lại cảm thấy bất kính, nghĩ nghĩ một lúc, cuối cùng cung cung kính kính mà giấu nó vào ngực.
Không hề nghi ngờ, đây là tác phẩm của Trần Huyền Mặc.
Hôm qua từ khi chia tay cùng trọng tôn nhi Trần Cảnh Vận, hắn liền đi dạo xung quanh chủ trạch, quả thực gặp không ít tràng diện mà ngày thường thân làm lão tổ không gặp được.
Sau đó hắn lại thử dùng trạng thái anh linh hoạt động, thì chỉ có thể di chuyển trong phạm vi mười dặm có Chuyển Vận Châu
Một khi vượt qua phạm vi, hành động sẽ càng thêm vướng víu.
Hôm qua hắn du ngoạn đến nửa đêm liền không nơi nào đi được nữa, cuối cùng chỉ có thể trở về từ đường.
Đêm dài đằng đẵng, băng lãnh tịch liêu, hắn chỉ có thể ổn định tâm thần tiếp tục nghiên cứu diệu dụng của tử khí.
Rất nhanh Trần Huyền Mặc lại phát hiện, chỉ cần điều động tử khí sẽ có thể khống chế Huyền Mặc linh kiếm hành động tự nhiên.
Sáng sớm hôm nay, hắn nghe nói Trần Cảnh Vận muốn đến Xa Sơn phường thị liền gấp rút chạy đến nơi tụ hợp, chuẩn bị xuất môn đi dạo một vòng.
Dù sao mười năm cuối cùng của hắn, thân thể ngày càng sa sút, vì phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn phát sinh mà hắn cơ hồ chưa từng bước ra khỏi Thanh Ngọc Nhai.
Thấy Trần Cảnh Vận cẩn thận thu linh kiếm về, Trần Đạo Viễn cười nói: "Đi thôi.”
Hắn nhẹ nhàng vỗ túi trữ vật, một thanh tiểu kiếm xích hồng sắc liền từ bên trong bay ra, đón gió to ra, càng ngày càng lớn, tản ra ánh lửa nhàn nhạt.
Đây là Hỏa Vân kiếm, là một thanh trung phẩm pháp khí khó được.
Đấu pháp có thể công phòng, cũng có thể dùng làm pháp khí phi hành, quả nhiên là diệu dụng vô tận.
Trần Đạo Viễn nhảy lên, khống chế Hỏa Vân kiếm liền hướng dưới núi bay đi.
Trần Cảnh Vận cũng triệu hoán ra pháp khí phi hành ------ Linh Diệp, tay đặt sau lưng, tư thế tiêu sái đi theo Trần Đạo Viễn.
Hai đạo lưu quang một đỏ một xanh, phi hành xuống theo sườn núi.
Nếu là trước đó, Trần Cảnh Vận chắc chắn vô cùng hâm mộ Hỏa Vân kiếm của tứ thúc, nhưng vừa nghĩ tới Huyền Mặc linh kiếm thì trong lòng lại một trận lửa nóng.
Nhưng còn không chờ bọn hắn bay đến dưới núi thì chợt có một con diều giấy đằng không mà lên, phạch phạch bay tới.
Trên diều giấy còn có một thiếu nữ y phục phấp phới theo gió trông rất đẹp mắt.
Không phải Vương Thiên Thiên thì còn ai nữa!?
Mặt Trần Cảnh Vận hơi đen lại.
Dã tu cô nương này vẫn chưa từ bỏ à?
Bay đến trước mặt, Vương Thiên Thiên còn làm ra một nụ cười lấy lòng với Trần Cảnh Vận.
Có điều nàng cũng không nói chuyện, chỉ là đi phi hành theo cách bảy tám trượng, như là ngươi đi đâu thì ta đi đó.
Chuyện này khiến Trần Cảnh Vận hoàn toàn hết cách với nàng.
"Tiểu tử Cảnh Vận, đây là tán tu cô nương xinh đẹp mà con rặp riêng ở hậu sơn à?" Trần Đạo Viễn điều khiển Hỏa Vân kiếm ung dung lao vùn vụt, trường bào phất phới rất có tư thái ngọc thụ lâm phong, cười híp mắt dùng Truyền Âm Thuật hỏi, "Xem ra, cũng rất xinh xắn, ánh mắt con không tệ nha.”
Lời vừa nói ra.
Mặt Trần Cảnh Vận càng đen hơn.
Hiện tại trên dưới toàn tộc Trần thị còn ai không biết việc này không?
Tâm tình tích tụ, hắn càng tăng cường độ thôi động Linh Diệp gia tốc phi hành.
Có điều trong ba người ở đây, chỉ có hắn là tu vi thấp nhất, Vương Thiên Thiên cùng Trần Đạo Viễn đều nhẹ nhàng đuổi theo.
Lúc ba người lướt qua chân núi thì có thể thấy một phàm trấn cách đó không xa.
Đây là Trần Gia trấn, trong đó chủ yếu là bàng chi Trần thị phàm tục, cùng phàm nhân phục vụ ở Thương Di Trần thị.
Nhưng đám người Trần Đạo Viễn không vào Trần Gia trấn mà là vòng qua chân núi Thương Di sơn nơi, bay thẳng về phía tây bắc.
Tu sĩ Luyện Khí Kỳ thường thường cũng sẽ không bay quá cao.
Thứ nhất là đại bộ phận pháp khí đều không gánh được phi hành quá cao, hơn nữa trên cao quá mức nguy hiểm, một khi rơi từ trên pháp khí xuống, linh lực không đủ để ngự khí thì có thể sẽ bị ngã chết.
Thứ hai, càng đến chỗ cao, cương phong càng thịnh, tu sĩ thường thường cần vận chuyển linh lực chống cương phong, tự thân tiêu hao quá lớn, nếu bay xa thì sẽ mất sức rất nhanh.